Hè về.
Cơn gió mát hiếm hoi và cả chùm hoa bìm bìm tím gợi nhớ cho tôi điều gì đó của những ngày đã qua.
Mải miết với những lo toan, bộn bề khi giật mình nhìn lại, đã sang một mùa thi nữa. Vẫn cái nắng gay gắt nhưng không còn thô ráp, nóng nung mà có gì đó lắng lại nơi tâm hồn. Chùm hoa bìm bìm mọc dại nhắc tôi về những đêm ôn thi, căn gác nhỏ, gỗ ẩm thấp bị bao vây bởi đủ tiếng côn trùng đến nhức đầu. Và những đêm như thế mẹ cũng thức cho đến khi tôi tắt đèn và đi ngủ.
Sẽ không thể nào quên những tháng ngày đó, khi những mối lo âu lần đầu chồng chất trong tôi. Năm ấy tôi thi đại học. Những buổi chiều hè, dưới hiên nhà nhỏ còn chưa hết bỏng rát, mẹ tôi ngồi nghỉ sau những buổi làm cỏ rau, ánh mắt của mẹ dừng lại ở khoảng trời xa xăm phía trước. Mẹ nói: Nhà mình nghèo, mẹ không lo được cho các con đủ đầy. Năm ấy, ngay sau nỗi lo đậu rớt, là nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Cái nắng chói chang, và những mùa thi khiến phố xá trở nên nóng bỏng, bon chen. Mùa hè năm tôi mười tám tuổi là lần đầu tiên tôi biết chạy đua với thời gian, lần đầu tiên tôi muốn đuổi kịp guồng quay của những cây kim đồng hồ dù cho trước kia chẳng mấy khi tôi để ý, ngoại trừ những lần muộn học. Khi tôi đỗ đại học, ngày tôi nhập học mẹ vui lắm nhưng cũng lo đủ thứ, mẹ thu xếp và chuẩn bị cho tôi nào là thịt cá, rau quả để mang lên thành phố. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi xa nhà, cũng có thể, nhà sẽ là nơi để tôi nhớ về nhiều hơn, là nơi tôi dừng chân mỗi khi mệt mỏi. Các bạn tôi cũng vậy, bắt đầu mỗi đứa một phương. Đứa sẽ vào đại học, đứa đi làm, đứa ra nước ngoài, và có đứa sẽ lên đường nhập ngũ. Những cơn bão vẫn luôn đợi ở phía trước: Bão kinh tế, bão tình yêu, bão cuộc đời… Dù thế nào cũng phải vượt qua chúng để đi tìm cái chân lý của riêng mình.
Từ ngày ấy tôi đã không còn thơ trẻ nữa. Tôi đã bước ra khỏi môi trường nhỏ bé của mình để trở thành một nhân tố của cộng đồng. Nhiều khi cũng háo hứng chờ cuộc sống ném mình vào những cơn bão. Chẳng biết do cái duyên hay vô tình mà mùa hè trở thành nơi bắt đầu của những dự định xa xôi. Mỗi người đều phải leo lên những bậc thang đời mình. Tuổi trẻ có người mơ ước xa, muốn chinh phục đỉnh cao nhất. Có người mơ ước gần, học hành rồi tìm kiếm cho mình một công việc ổn định, an yên, ngày đi làm tối về quây quần bên gia đình. Có người sẽ phải nếm đủ đắng cay rồi quay trở về với ước mơ ban đầu. Dù gì thì chúng ta không thể tránh khỏi hối hận hay tiếc nuối. Chẳng có ước mơ nào là tầm thường và chúng ta học không phải để thoát khỏi nghề rẻ rúng này, để được làm nghề danh giá kia mà học để có thể làm điều mình yêu thích một cách tốt nhất.
Bởi vì sao mùa hè luôn nóng bỏng nhưng cũng có nhiều cơn giông? Tuổi trẻ của chúng ta cũng vậy. Sau những ngày ồn ào, vội vã chính là sự chiêm nghiệm, chắt lọc và nhìn lại. Mùa hè nắng rát nhưng sẽ cho ta một hoàng hôn tuyệt vời, đó sẽ là kiệt tác nếu chúng ta thưởng thức nó một cách lạc quan. Cơn mưa mùa hạ sẽ cho chúng ta cảm giác được tắm mát tâm hồn. Nhiều khi giữa những tất bật bộn bề của tuổi trẻ, trước những cơn mưa bất ngờ ta có thể suy nghĩ và hoài niệm. Nhìn cơn mưa sẽ nhớ tới quê nhà, nhớ tới thời thơ ấu sẽ tự hỏi lần cuối cùng mình tắm mưa là khi nào, nhớ tới mẹ với đôi vai gầy trong những ngày gặt, phơi lúa chạy mưa và tóc cha bạc thêm vì nỗi lo cơm áo.
Một mùa hè nữa lại về, cho tôi những nỗi nhớ, những tản mạn vu vơ.
Theo Thời Báo Ngân Hàng