Thứ Bẩy, 06/09/2025 03:41:59 GMT+7
Lượt xem: 138

Tin đăng lúc 05-09-2025

Ngôi nhà của những chiếc đuôi nhỏ và ngọn hải đăng không bao giờ tắt

Hà Nội, trong tâm khảm của người lữ khách hay cả những tâm hồn đã gắn bó trọn cuộc đời là một bản giao hưởng đa thanh sắc. Ở đó có nốt thăng của dòng đời cuộn chảy, cùng thanh âm của tiếng người không bao giờ ngơi nghỉ vì lo toan cơm áo gạo tiền. Nhưng len lỏi giữa những hợp âm hối hả ấy vẫn tồn tại khoảng lặng bình yên mà nếu không đủ tĩnh tâm, người ta sẽ vô tình lướt qua. Nằm sâu trong con ngõ nhỏ của quận Thanh Xuân, có một chốn an yên như thế. Nơi ấy không có sự xa hoa mà chỉ có nhịp thở khe khẽ và tiếng gầm gừ hạnh phúc. Người ta gọi đó là “nhà mèo” của chị Phùng Thị Chung.
Ngôi nhà của những chiếc đuôi nhỏ và ngọn hải đăng không bao giờ tắt

Đó không đơn thuần là một mái nhà, mà là trạm dừng chân cho những linh hồn bé nhỏ, bất hạnh; là bệnh viện chữa lành những vết sẹo cả về thể chất lẫn tinh thần. Và hơn hết, đó là ngọn hải đăng không bao giờ tắt giữa đêm đen của sự vô tình. Ngọn hải đăng ấy được thắp lên không phải bằng điện năng, mà bằng chính trái tim nồng ấm của một người phụ nữ 51 tuổi, người mà những sinh linh bốn chân vẫn quen gọi bằng danh xưng giản dị nhưng thiêng liêng nhất: “Mẹ”.

 

Giữa lòng Thủ đô, chị Thủy Chung đã lặng lẽ trở thành mẹ của gần hai trăm sinh mệnh, chủ động dang rộng vòng tay để những đôi mắt từng hằn lên nỗi sợ hãi giờ đây biết lim dim trong bình yên. Bước vào thế giới của chị Chung, người ta không chỉ bước vào một ngôi nhà, mà còn bước vào vòng tròn yêu thương mà chị là tâm điểm kiên định. Khứu giác sẽ không bị xâm chiếm bởi mùi của sự đông đúc, mà được đánh thức bởi một thứ hương trong lành của cát vệ sinh sạch sẽ, mùi thức ăn khô thoang thoảng và đâu đó là mùi thuốc sát trùng dịu nhẹ trên vết thương đang lành da. Thính giác sẽ được thoát khỏi tiếng còi xe inh ỏi để lắng nghe bản giao hưởng của sự sống thầm lặng với tiếng của những chiếc đuôi nhỏ khẽ quất vào không khí khi vui mừng; tiếng gầm gừ khe khẽ trong cổ họng của một thành viên mới đang làm quen; tiếng bát đĩa lanh canh mỗi khi giờ ăn đến… Và trên hết, là giọng nói thủ thỉ, hiền hậu của chị Chung khi gọi tên từng đứa một, bằng cái tên thân thương mà chỉ có trái tim người mẹ mới nhớ hết. Mọi người sẽ cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ những tấm chăn sạch, từ những thân hình bé nhỏ đang cuộn tròn ngủ say và từ chính hơi ấm của tình người, thứ đã biến nơi đây thành một thánh địa của sự tái sinh.

 

Đôi bàn tay nướng thịt xiên giúp chữa lành những vết sẹo

 

Câu chuyện của chị Thủy Chung không khởi nguồn từ những điều lớn lao, mà nảy mầm từ một tình yêu thuần khiết của thời thơ ấu. "Mình yêu chó mèo từ nhỏ, đến mức suốt ngày bị bố mắng vì cho mèo lên giường ngủ cùng". Tình yêu ấy như hạt mầm được gieo vào mảnh đất tâm hồn màu mỡ, đã không tàn lụi theo năm tháng mà âm thầm lớn lên, bám rễ thật sâu, để rồi trở thành động lực sống, thành một sứ mệnh mà chị nguyện gánh vác cả cuộc đời.

 

 

Một góc không gian “Nhà mèo” của chị Thủy Chung

 

Cuộc sống của chị giản dị như bao người phụ nữ nội trợ khác ở Hà Nội. Chị sống tại quận Thanh Xuân, hằng ngày phụ giúp chồng bán thịt xiên nướng và bánh mì. Đôi bàn tay chị, ngày ngày tẩm ướp gia vị, xiên từng miếng thịt, lật từng xiên nướng trên bếp than hồng rực để mưu sinh. Con người ấy đã quen với mùi khói, cùng sự nhọc nhằn để đổi lấy đồng thu nhập không mấy khá giả. Người ta có thể nghĩ rằng, đôi bàn tay gắn liền với việc mưu sinh từ thịt của những sinh vật khác có lẽ sẽ chai sạn và vô cảm.

 

Nhưng không. Cũng chính đôi bàn tay ấy, khi trở về với “nhà mèo” lại trở nên dịu dàng và mềm mại đến lạ thường. Đôi bàn tay từng lật thịt xiên giờ đây nhẹ nhàng nâng đỡ một sinh linh bé bỏng vừa được cứu về, run rẩy và yếu ớt. Những ngón tay thô ráp vì lao động lại khéo léo và kiên nhẫn bón từng thìa cháo loãng cho một chú mèo già đã rụng hết răng, hay tỉ mỉ bôi thuốc vào vết thương đang mưng mủ. Đôi bàn tay ấy đã vỗ về hàng trăm cơn ác mộng, đồng thời truyền hơi ấm cho không biết bao nhiêu cơ thể lạnh cóng giữa đêm mưa và đã níu giữ lại vô số sinh mệnh tưởng chừng đã đứng bên bờ vực của tử thần.

 

Sự đối lập lạ kỳ ấy không nói lên sự mâu thuẫn, mà khắc họa lòng trắc ẩn vĩ đại. Nó cho thấy tình yêu thương của chị Thủy Chung không phải là một sự lựa chọn dễ dàng, mà là sự hy sinh vượt lên trên mọi nghịch cảnh của cuộc sống. Hành trình cứu hộ của chị khởi đầu từ những điều đơn sơ nhất, bao gồm một chiếc lồng nhỏ, vài túi cát vệ sinh, mấy bao thức ăn gom góp từ tiền lời bán bánh mì. Chị bắt đầu bằng tình thương và ý chí, hai thứ tài sản duy nhất mà chị có một cách dồi dào. Rồi từng sinh mệnh được chị bế về, có khi là giữa đêm mưa tầm tã, có khi là giành giật lại từ những chuyến xe lạnh lùng trên đường đến lò mổ. Mỗi ca bệnh được chạy chữa là những đêm trắng lo âu và khi một sinh linh qua khỏi cơn nguy kịch là một phép màu nhỏ bé nhưng rực rỡ. Năm tháng đi qua, “gia đình” nhỏ ấy cứ lớn dần, lớn dần. Mỗi chiếc bát ăn, mỗi góc nằm, mỗi cái tên được chị đặt cho đều là một chương trong cuốn tiểu thuyết dài về hành trình từ tuyệt vọng đến hy vọng.

 

Đôi bàn tay của chị Thủy Chung đã trở thành biểu tượng cho sự chữa lành. Nó không chỉ chữa lành những vết thương thể xác, mà còn xoa dịu và hàn gắn lại niềm tin đã vỡ nát trong những tâm hồn bé nhỏ. Nó chứng minh rằng, lòng nhân ái có thể tồn tại ở bất cứ đâu, trong bất cứ ai và có sức mạnh để biến những điều bình dị nhất trở nên phi thường.

 

 

Chị Thủy Chung bên chú chó yêu, đứa con gắn bó của chị từ nhiều năm qua

 

Một hạt cát mang hình hài sa mạc

 

Trong ngôi nhà của gần 200 sinh linh ấy, mỗi cá thể là một câu chuyện riêng. Nhưng để hiểu hết nỗi đau mà chúng đã trải qua và sự hồi sinh kỳ diệu mà chúng có được, có lẽ phải lắng nghe câu chuyện của “Mực”.

 

Mực là tên chị Chung đặt cho nó. Chú mèo đen tuyền có bộ lông lẽ ra phải óng ả, thì lúc được cứu về chỉ là một mớ bầy nhầy, bết dính bùn đất và cả máu khô. Nó là một trong những sinh linh may mắn được chị giành lại từ lò mổ ở ngoại thành. Chị vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, không gian đặc quánh mùi sợ hãi, mùi của cái chết và sự tuyệt vọng. Giữa những tiếng kêu gào thảm thiết, chị đã thấy nó. “Mực” không kêu, không gào, mà nằm co rúm trong một góc của chiếc lồng sắt chật chội, lạnh lẽo, thân hình chỉ còn da bọc xương và đôi mắt mở to, nhưng trống rỗng. Đó không phải là ánh mắt của sự sợ hãi đơn thuần, mà là ánh mắt của sinh vật đã nhìn thấy vực thẳm đã chấp nhận số phận, một ánh mắt đã chết đi trước cả khi cơ thể nó ngừng thở.

 

Khi chị mở chiếc lồng và đưa tay về phía nó, phản ứng đầu tiên của Mực không phải là chạy trốn hay cắn xé. Nó chỉ co người lại, rúm ró hơn nữa, toàn thân run lên bần bật như một chiếc lá khô trước gió. Dường như với nó, mọi sự đụng chạm của con người đều đồng nghĩa với đớn đau. Chị không cố gắng bắt lấy nó, chỉ kiên nhẫn ngồi kế bên, nhưng bàn tay vẫn đưa ra và giọng chị thủ thỉ những lời mà có lẽ nó không hiểu được ý nghĩa, nhưng chắc chắn nó cảm nhận được sự dịu dàng trong âm điệu. Mãi một lúc lâu sau, chị mới nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới cơ thể gầy guộc của Mực để bế lên. Nó không kháng cự, chỉ buông xuôi, phó mặc.

 

Những ngày đầu tiên ở “nhà mèo” là một cuộc đày ải với Mực. Nó đến trong tình trạng hoảng loạn tột độ, tổn thương nặng nề cả thể chất và tinh thần. Nó tìm một góc khuất nhất trong nhà, dưới gầm tủ và nằm im ở đó. Nó bỏ ăn nhiều ngày liền, ánh mắt lúc nào cũng chất chứa sự ám ảnh. Bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất cũng khiến nó giật bắn mình. Chị Chung không ép nó. Mỗi ngày, chị đều đặn đặt một đĩa pate nhỏ cùng bát nước sạch ngay cạnh chỗ nó trốn, rồi lại ngồi ở một khoảng cách an toàn trò chuyện với nó. Chị kể về những chú mèo khác, về công việc hàng ngày của chị và cả những điều tốt đẹp đang chờ ở tương lai.

 

Hành trình “tin lại vào con người” của Mực không tính bằng ngày, mà tính bằng tuần, bằng tháng. Nó bắt đầu từ những bước nhỏ nhất. Sau gần một tuần lễ tuyệt thực, có lẽ vì kiệt sức, nó đã uống chút nước. Chị Chung nhìn thấy điều đó từ xa và trái tim chị như được tưới một dòng nước mát. Hai ngày sau, nó bắt đầu ăn, nhưng chỉ ăn khi không có ai ở gần.

 

 

Trong ngôi nhà của gần 200 sinh linh ấy, mỗi cá thể là một câu chuyện riêng

 

Bước ngoặt thực sự xảy ra vào một buổi tối muộn. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, chị Chung mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn cách chỗ Mực không xa. Có chú mèo con mới về cứ quấn lấy chân chị, kêu meo meo đòi được vuốt ve. Khi chị đang cưng nựng chú mèo con, Mực từ trong góc tối đã từ từ bước ra. Nó tiến lại gần, vẫn giữ một khoảng cách, đôi mắt hổ phách của nó nhìn chằm chằm vào bàn tay chị đang xoa đầu chú mèo kia. Có một sự tò mò và khao khát nào đó trong ánh mắt ấy. Chị Thủy Chung vẫn ngồi im, vờ như không để ý, rồi Mực tiến thêm một bước, rồi một bước nữa. Nó khẽ khàng dụi đầu vào gót chân của chị. Cái dụi đầu rụt rè, gần như không cảm nhận được. Nhưng đối với chị, cái chạm nhẹ ấy nặng tựa ngàn cân. Đó là tín hiệu đầu tiên của niềm tin, là mầm sống đầu tiên nhú lên từ vùng đất tâm hồn đã cằn cỗi vì đau thương.

 

Từ đêm đó, Mực bắt đầu thay đổi. Nó cho phép chị chạm vào, ban đầu là những cái vuốt ve ngắn, rồi dần dần là những cái ôm trọn vẹn. Tiếng gầm gừ hạnh phúc bắt đầu rung lên trong lồng ngực nó, thứ âm thanh mà chị ngỡ rằng nó đã vĩnh viễn lãng quên. Đôi mắt nó không còn trống rỗng, mà bắt đầu long lanh khi nhìn thấy chị, biết lim dim bình yên khi được nằm trong lòng chị sưởi nắng. Câu chuyện của Mực, cũng như hàng trăm câu chuyện khác trong ngôi nhà này là minh chứng cho chân lý: Tình yêu thương kiên trì có thể chữa lành cả những vết thương sâu nhất, có thể thắp lại ánh sáng ở những nơi tăm tối nhất. Mỗi một sinh linh được cứu rỗi ở đây đều là một hạt cát nhỏ bé, nhưng bên trong chứa đựng cả một sa mạc của nỗi đau và một đại dương của lòng bao dung.

 

Khi lòng tốt không còn đơn độc

 

Công việc ở “nhà mèo” không hề thơ mộng. Đằng sau những khoảnh khắc bình yên là chuỗi công việc không tên lặp đi lặp lại một cách bền bỉ của chị Chung. Ngày mới của chị bắt đầu khi thành phố còn chưa tỉnh giấc, bằng việc nấu cháo thịt cho những chú mèo yếu ớt, chia khẩu phần ăn cho gần 200 cái miệng đang chờ. Rồi cho uống thuốc, lau mắt, dọn dẹp không sót một khay cát, khử mùi, giặt giũ chăn ổ... Đó là guồng quay không có ngày nghỉ. Buổi tối, khi mọi người nghỉ ngơi, chị lại cặm cụi bên chiếc điện thoại, cập nhật thông tin của những bé cần tìm chủ, trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi của người quan tâm, gọi điện cho bác sĩ thú y để hỏi kết quả xét nghiệm. Có nhiều đêm, chị thức trắng chỉ để vỗ về một bé mèo vừa qua phẫu thuật, nằm thở khò khè nhưng vẫn cố rúc đầu vào tay người tìm hơi ấm.

 

Nỗi vất vả lớn nhất không chỉ nằm ở thời gian hay công sức, mà còn là gánh nặng tài chính luôn canh cánh bên lòng. Thức ăn, cát vệ sinh, thuốc men, vắc-xin, chi phí triệt sản, vận chuyển và quỹ dự phòng cho những ca cấp cứu bất ngờ… tất cả đều không ngừng tăng lên mỗi ngày. Chị chưa bao giờ nhận mình là một “người hùng”. Chị chỉ nói về “nhà”, nơi có những chiếc bụng đói cần được ăn no, có những trái tim tan vỡ cần được chữa lành. Nhưng chính sự bình dị, thầm lặng ấy đã làm nên điều phi thường, đó là giữ lại sự sống cho hàng trăm sinh linh và quan trọng hơn, giữ lại niềm tin vào lòng tốt của con người.

 

 

Những chú mèo có hoàn cảnh không may mắn đang được chị Thuỷ Chung nuôi dưỡng từng ngày

 

Bên kia cán cân của nỗi lo toan là phần thưởng không thể đo đếm bằng tiền bạc. Đó là đôi tai từng cụp xuống vì sợ hãi nay đã tự tin vểnh lên; là chiếc đuôi cụt vẫn vẫy mừng rối rít khi thấy chị; là một ánh mắt từng vô hồn nay đã biết nheo lại đầy tin tưởng... Chính những khoảnh khắc vô giá ấy đã giữ chị lại, giúp chị có thêm sức mạnh để đi tiếp trên con đường dường như bất tận này.

 

Chị Thủy Chung và “nhà mèo” là một ngọn hải đăng, nhưng ngọn hải đăng đó cũng sẽ không thể cháy mãi nếu thiếu đi nhiên liệu. Ngọn lửa của lòng tốt cần được lan tỏa và tiếp sức. Câu chuyện tìm chủ cho các bé cũng là một hành trình đầy trách nhiệm. Với chị, việc cho đi một bé không phải để trút bớt gánh nặng, mà là để trao cho bé cơ hội có được tương lai đúng nghĩa. Chị sàng lọc người nhận nuôi rất kỹ lưỡng, bởi với chị, “nhận nuôi là một lời hứa trọn đời”. Người chủ mới phải cam kết chăm sóc, tiêm phòng và không bao giờ bỏ rơi chúng thêm lần nữa.

 

Nếu bạn đang đọc những dòng chữ này và trái tim bạn rung động, đừng tự hỏi những điều lớn lao, hãy tự hỏi “mình có thể làm gì ngay hôm nay?”. Câu trả lời rất đơn giản, đó là hãy làm một điều nhỏ. Một gói cát, một hộp pate, một khoản ủng hộ tùy tâm. Một lượt chia sẻ bài viết này để câu chuyện được lan tỏa. Hay đơn giản hơn là một buổi cuối tuần đến phụ giúp dọn dẹp, hoặc chỉ là dừng lại khi thấy một chú mèo hoang trên đường, để ý xem nó có cần giúp đỡ không.

 

Mỗi hành động nhỏ của chúng ta, dù là nhỏ nhất cũng sẽ là một viên gạch, một giọt dầu góp phần xây đắp và thắp sáng cho ngọn hải đăng của chị Thủy Chung. Để khi cộng đồng cùng chung tay, lòng tốt sẽ không còn đơn độc và “nhà mèo” sẽ luôn sáng đèn, chào đón những con thuyền bé nhỏ, lạc lối tìm về bến đỗ bình yên./.

 

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

 

  • Chủ tài khoản: Phùng Thị Chung

 

  • Ngân hàng: MB BANK – STK 0983940915

 

  • Số điện thoại: 0983940915

 

  • Địa chỉ nhận đồ ủng hộ:

. Ngõ 12 Khuất Duy Tiến, phường Thanh Xuân, TP Hà Nội

 

      . Nhà mèo Văn Quán, Đỗ Động, xã Thanh Oai, TP Hà Nội

 

 

An Hạ

 

 


Tin liên quan:

Tag:Nhà mèo

| Mã Khác

Ý kiến bạn đọc :

<>

Quảng cáo

Về đầu trang